Chiếc chuông gió Hạ tặng Công khẽ lay lay tạo nên âm thanh vui tai. Lúc tặng anh Hạ bảo: “Khi nào anh nghe tiếng chuông nghĩa là ở đâu đó có người đang nhắc anh. Tin em đi.” Công quí cái chuông lắm và treo nó ngay trước cửa sổ phòng anh để lúc nào cũng được nghe tiếng leng keng và có cảm giác Hạ đang bên cạnh mình.
Công đang nhớ Hạ, không nhớ như nhớ cành cây ngọn cỏ nữa, mà nhớ đến nao lòng. Anh đăm đăm nhìn vào màn hình máy tính, chỉ mong cho nick Hạ sáng lên, chỉ cần thế thôi cũng đủ cho anh cảm thấy niềm vui lan tỏa.
Đã năm ngày rồi anh không được chuyện trò với Hạ. Hạ bảo cô sẽ đi xa vài ngày nên không online được, cũng không thể gọi điện thoại được. Cô còn bảo anh có thể gửi tin nhắn “offline ” cho cô nhưng đừng cố gắng gọi cô. Công biết Hạ nói thế chỉ vì muốn thử thách anh thôi, chứ cô ấy có thể gọi cho anh bằng cách này hay cách khác mà. Biết thế nhưng anh không thể nào làm khác được. Anh rất muốn gọi cho cô, không biết bao nhiêu lần anh đã bấm số cô nhưng lại thôi. Anh sợ nụ cười cô như ánh hoàng hôn.
Kể cũng lạ. Từ hai con người hoàn toàn xa lạ, chỉ biết nhau qua mạng, một thế giới ảo mà Công chưa bao giờ tin rằng con người ta có thể thật lòng với nhau, nói chi đến chuyện có thể tìm thấy tình yêu đích thực, vậy mà giờ đây Công đang “say nắng”, say đến mức anh cũng không tin có lúc mình lại như thế.
***
Anh tình cờ biết cô khi vào một diễn đàn trên mạng. Ý kiến nhận xét của cô làm anh chú ý. Anh may rủi làm quen với cô. Công còn nhớ như in từng khoảng khắc từ lúc anh làm quen Hạ. Cách Hạ nói chuyện làm anh thấy thật thú vị. Anh chưa gặp cô gái nào nói chuyện qua mạng sâu sắc nhưng hóm hỉnh như thế.
Khó khăn lắm anh mới hẹn gặp offline được với Hạ. Hôm ấy Công hồi hộp lắm, hồi hộp vì đây là lần đầu tiên anh gặp offline một cô gái, vì Công chưa biết mặt Hạ, và vì không biết cách nói chuyện và con người Hạ có ăn nhập gì với nhau không. Công không ngờ lần gặp ấy đã gieo trong lòng anh một nỗi nhớ ngọt ngào. Nhìn nụ cười Hạ trong vắt, vô tư, rực rỡ như chính tên cô, tự nhiên anh ước muốn được bảo vệ nụ cười ấy khỏi những ưu tư, buồn phiền.
Mấy tháng nay, sự săn đón Công đủ để Hạ hiểu lòng anh. Nhưng mỗi lần Hạ thấy Công thể hiện tình cảm là cô lại dẩu môi chanh chua: “Tỉnh đi bạn. Người thông minh sẽ không yêu ta đâu. Lấy IQ đè EQ đi.” Những lúc ấy Công chỉ biết cười theo sự tinh nghịch của Hạ.
Anh hiểu Hạ chưa thể chấp nhận tình cảm của anh lúc này. Cuộc sống Hạ chất chồng những lo toan, thương tổn. Qua một lần đò, Hạ như chim ngã sợ cành cong. Cô chỉ mong cuộc sống yên bình bên cô con gái đáng yêu đang thiếu hẳn tình cảm của người cha. Giờ đây, tình cảm như là món quà xa xỉ đối với Hạ. Cô không muốn người ta trao cô món quà ấy một cách quá dễ dàng, cô không muốn đón nhận món quà ấy một cách vội vàng để rồi tình cảm chỉ như bộ rễ chùm của cỏ lan chi, dễ dàng bị trốc gốc. Hạ nói với anh: “Người ta bắt đầu bằng tình bạn, phát triển đến tình yêu, đỉnh cao sẽ là hôn nhân để rồi người ta lại đối xử với nhau còn nhạt hơn tình bạn. Vậy tại sao không giữ mãi tình bạn? Như thế có phải đỡ tổn thương hơn không?” Công tinh tế nhận ra đó là lúc cô đang nói đến chính mình, anh nhân dịp nhẹ nhàng bộc bạch tình cảm của mình: “Ai cũng nghĩ như em đàn ông như anh đau khổ đến chết.” Cô bật cười khanh khách, một cách để cô che giấu sự bối rối của mình: “Cậu cứ khéo đùa. Sống sờ sờ ra đấy chứ có chết đâu.”
Càng hiểu hoàn cảnh của Hạ, hiểu suy nghĩ của Hạ, Công càng yêu cô hơn. Anh muốn lắm những khoảnh khắc đi dạo bên Hạ như một người yêu, muốn nắm tay Hạ đầy thương yêu, muốn đặt trên môi Hạ nụ hôn cháy bỏng… Nhưng tình cảm của anh dành cho Hạ quá lớn buộc anh phải dừng lại. Anh cứ lặng lẽ bên cô khi cần, sẵn sàng tránh xa Hạ khi cô yêu cầu, sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là Hạ cảm thấy được an toàn, an toàn với thế giới xung quanh, an toàn trong tình cảm của anh.
***
Điện thoại của Công vang lên 3 tiếng: “cốc… cốc… cốc…” Công linh tính đó là tin nhắn của Hạ. Anh suýt nhảy bật khỏi chiếc ghế, mắt sáng hẳn lên khi linh tính của anh được xác nhận. Anh đọc tin nhắn của cô đến mấy lần: “Đón em, chuyến VN 456.”
Vậy là chỉ còn 5 tiếng 40 phút nữa thôi anh lại được gặp Hạ. Trong lúc này anh thấy khoảng thời gian đó quá ngắn so với năm ngày qua.
Anh đưa tay vuốt lại mái tóc, bối rối như thể Hạ đang ngay trước mặt.
Với tay chuyển cái Ipod sang bài hát “Lặng thầm một tình yêu“, anh khẽ mỉm cười với chiếc chuông đang leng keng chia sẻ với hạnh phúc của anh.