Có lúc ta lại nghĩ rằng cứ gieo đi và hạt sẽ nảy mầm.
Có lúc ta chợt nhận ra mình ta đang tưới nước trên cát biển và mong cho hạt giống cây linh sam nảy mầm.
Có lúc ta nhận ra câu “cây ngay không sợ chết đứng” chỉ đúng trong thời đại mà con người ta hành động vinh danh sự chính trực, sự liêm khiết của bản thân, sự trong sạch của xã tắt. Để rồi ta rùng mình nhận ra ta đang sống trong thời đại bon chen.
Có lúc ta thấy ta chẳng thức thời bởi ta cứ mãi là ta, bởi ta không thể hoà mình vào cái quan điểm bè đảng, vây cánh, bởi ta hãy cứ ngây thơ với tư tưởng rằng cứ làm tốt việc của mình đi thì sẽ tồn tại.
Biết vậy, nhưng ta không thể thay đổi, bởi ta không muốn đánh mất giá trị của bản thân mình mà ta đang gìn giữ.
Ta sẽ vẫn là ta!
Bởi lẽ: “Trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọn thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng của riêng mình.”
Ta hài lòng với vương quốc của ta.