Lại một cuối tuần nữa lặng lẽ trôi qua
Ngày Chủ nhật
Lần đầu tiên mình đi xem phim ở thành phố này, Kung Fu Panda II 3D.
Lần đầu tiên mình chơi bowling.
Lần đầu tiên mình đàn hát với những người chưa thể gọi là bạn.
Mình đã ép mình làm tất cả những việc như thế để vượt qua cảm giác buồn chán, vô vị.
Tối thứ 2, nhỏ Vân alô đi ăn vì là ngày mùng 5 tháng 5. Chợt nhớ là hình như từ lâu lắm mình không đi chơi mùng 5 nữa. Mình kể cho V nghe những chuyện mà mình làm hôm Chủ Nhật, nhỏ hỏi mình: “Sau đó mày có thấy vui không?” Huh, nhỏ này hỏi “sốc hông” nhưng đúng tâm trạng ghê.
Vui chết liền.
Mình đã cười, mình đã hát, nhưng trong lòng vẫn đeo đẳng một tâm trạng.
Vui sao được vì mình đã gặp gỡ những người không hiểu mình, những người mà mình không mong đợi.
Không biết có ai đó đang nhớ mình và tự hỏi giờ này mình đang làm gì, đang vui hay buồn… hay không nhỉ?
Coi Kung fu Panda, cụ Dê già nói với Po một câu rất ý nghĩa: “That’s the sad story your life began with. But what you want to be is important” (không nhớ nguyên văn). Mình chế lại để răn mình: “Life has not only happiness and success but also sadness and challenge. The important thing is who you wanna be”
Yeah, I wanna be myself.
Nhưng để được là chính mình thì…
Nhờ ngày Chủ nhật mà mình biết bài hát dễ thương, lãng mạn, ý nghĩa “suy nghĩ trong anh”, post lên làm kỷ niệm